Cảm nghĩ của em về những cơn mưa
Cảm nghĩ của em về những cơn mưa
Bài làm
Chắc hẳn, mỗi người con chúng ta đều có một thứ mà mình yêu thích riêng. Có người thì thích những bông hoa dưới nắng, có người thì thích những giọt sương trên lá, có những người thì chỉ thích được ở cùng những người mình yêu thương. Còn với riêng tôi, điều tôi thích nhất là được ngồi dưới mái tôn trong cơn mưa rào mùa hạ.
Tôi thích nghe những tiếng lộp độp của nước mưa rơi trên mái tôn vì một lý do rất kỳ lạ: vì nó nghe như có ai đó bắn súng trên đầu mình vậy, nhất là những lần mưa lớn. Những tiếng lộp độp nghe đến là mạnh mẽ. Còn những hôm mưa nhẹ hơn thì tôi nghe như tiếng có đứa trẻ nào đó nghịch công tắc điện vậy. Những giọt nước mắt của ông trời cứ rơi lên mái tôn rồi bắn tung tóe ra, tạo thành những tiếng tách tách. Những âm thanh vui nhộn ấy át hết tiếng đài cassette bên cạnh, khiến tôi chẳng thể tập trung vào nó nữa mà chỉ quan tâm đến những âm thanh đang rơi trên đầu tôi kia thôi.
Bạn đã bao giờ quan sát từng hạt mưa chưa? Nếu bạn phóng tầm mắt ra toàn khung cảnh, bạn sẽ thấy nếu là một cơn mưa rào thì nhìn nó sẽ như một tấm màn trắng vậy. Mọi thứ đều mịt mù, những hạt mưa rơi vừa nhanh vừa mạnh, khiến tôi nhìn khung cảnh trước mắt như một tấm màn vậy. Nhưng chỉ cần mưa nhẹ hơn một tẹo, bạn đã thấy sự khác biệt rồi. Những hạt mưa rơi xuống mảnh như sợi chỉ. Tôi rất thích nhìn những hạt mưa rơi vào cái chum nước ở sân. Mỗi lần nó rơi, nó lại tạo thành một cái đốm tròn rồi loang to ra, và dần dần biến mất. Nếu nhiều hạt rơi cùng một lúc, các đốm tròn chồng lên nhau rồi tạo thành một đống hình khác nhau trông rất thú vị. Có những hạt mưa rơi trên lá, trên cánh hoa rồi từ từ rơi xuống đất. Lại có những hạt mưa chảy theo gân lá thành dòng, trông như những vòi nước tí hon vậy. Sáng mai, trời nắng, đó là khi nó đẹp nhất. Mặt trời sẽ chiếu vào nó khiến nó lung linh, lóng lánh, tựa như những hạt vòng trong suốt rắc kim tuyến vậy.
Trên đời này, trò đùa vui nhất của tôi thời bé có lẽ là lè lưỡi ra cho mưa rơi vào miệng. Có mấy hôm trời mưa to, tôi cứ đứng lè căng lưỡi ra mà chẳng thấy giọt mưa nào rơi vào, trong khi người đã ướt nhẹp. Vì tôi háo hức muốn biết được mưa có vị như thế nào. “Chắc là cũng chẳng có gì quá khác so với nước lã bình thường đâu!”, các bạn sẽ nghĩ vậy phải không? Ồ không, nước mắt của ông trời nó phải khác chứ! Nó sẽ có một vị man mát tự nhiên của thiên nhiên ban tặng. Nếu bạn chịu cảm nhận kĩ, bạn sẽ thấy được mưa cũng có một mùi rất đặc trưng. Đó là mùi của của những cỏ cây được tắm mát, mùi của những giọt nước thiên nhiên trong lành, mùi của dấu hiệu rằng là sớm mai sẽ là một ngày tươi sáng. Tai thì nghe những tiếng nói chuyện của giọt nước, mũi thì cảm nhận những mùi hương man mát dễ chịu, mắt thì nhìn những cuộc đuổi bắt tinh nghịch của những giọt nước trên lá cây, tôi thấy mình như quay về tuổi thơ vậy. Nhớ những lần dầm mưa ướt sũng để về bị mẹ mắng tơi bời, nhớ những lần cho nước đầy ủng để mà xộc tay vào, cảm nhận sự mát lạnh qua những đầu ngón tay… Đều là những kỉ niệm đẹp biết bao.
Sau cơn mưa, trời lại sáng, mặt trời lại vẫy tay chào với muôn loài. Những ánh nắng chiếu vào hạt nước đọng trên lá trông đến là đẹp. Mây đen bay đi, nhường chỗ cho những tia nắng tinh nghịch. Tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, bắt gặp mình đang mỉm cười thanh thản. Tôi đang hạnh phúc!
Mẫu 2:
Mùa xuân mong manh dịu dàng với những cơn mưa phùn lặng lẽ đầu mùa và đó cũng có thể là điều khiến mùa xuân trở nên đặc biệt với tôi.
Những hạt mưa xuân mỏng tanh, nghiêng nghiêng cuốn theo chiều gió. Chúng hắt về phía ban công chỗ tôi đang ngồi nhâm nhi cốc trà sữa và đọc sách. Đối với tôi thì đây là một điều gì đó tuyệt vời rồi, nhất là trong cái không khí bình yên này! Mưa rơi lất phất, thổi bay đi bụi bẩn và là không khí ướt nhòe.
Không giống những cơn mưa rào ồn ã, mưa phùn chỉ lặng lẽ, nhẹ nhàng. Chúng thanh thoát đến mức khi liếc mắt ra bên ngoài nhìn, bị những giọt mưa bắn vào mặt nhưng cảm giác trong tôi chỉ buồn buồn như những cơn gió thoảng. Chúng cũng cho chúng ta sức sống và sự vui tươi, khác hẳn so với cái không khí lạnh lẽo, buồn bã mà những cơn mưa mùa đông mang lại. Cây cối xanh hai bên đường như thêm cuốn hút hơn mỗi khi cơn mưa phùn tới vậy. Chúng rải lên một lớp sương mờ mờ khiến những chiếc lá trở nên long lanh hơn. Rồi, những giọt nước này nhẹ nhàng hạ cánh xuống mặt đường nhựa. Ban đầu đường chỉ hơi ẩm ướt một chút rồi dần dần tạo thành các khe nước nhỏ trên mặt đất.
Từng gợn mây xám đến che đi ánh sáng của mặt trời mà thay vào đó thứ ánh sáng ngây thơ. Chúng luôn cho tôi một cảm giác yên bình và làm vạn vật nổi bật lên trên nền nước mưa nhạt nhòa…
Ba tiếng bốn tiếng, những giọt mưa lấp lánh ấy vẫn rơi. Cảnh vật xung quanh sách bóng. Ngay cả chiếc ô tô để trước cửa nhà tôi cũng không còn hạt bụi nào. Khác với những cơn mưa rào trôi nhanh, chúng không làm bay đi những bộ quần áo yêu thích hay lay động dàn hoa rực rỡ sắc màu. Có lẽ bởi thế, dù chưa từng nói chuyện với cơn mưa này nhưng nó vẫn cho tôi thứ cảm giác tích cực.
Nhẹ nhàng và êm đềm, long lanh nhưng mạnh mẽ là những gì cơn mưa phùn có. Cớ sao mùa xuân với những thứ này lại làm lay động được tôi chứ? Chúng khiến tôi thoải mái và truyền cho tôi cảm hứng mỗi khi cầm bút viết văn.