Sáng Tác Một Truyện Ngắn Có Tác Dụng Giáo Dục Thiết Thực Đối Với Tuổi Trẻ Hiện Nay

Sáng Tác Một Truyện Ngắn Có Tác Dụng Giáo Dục Thiết Thực Đối Với Tuổi Trẻ Hiện Nay

Bài làm:

     Trời vừa sáng. Một buổi sáng mùa thu thật trong lành và ấm áp. Cô Hồng – mẹ Nam lại quảy đôi quang gánh đi bán hàng rong cho kịp bữa sáng của mọi người. Mùi xôi thơm nóng hổi khiến ai đang đói bụng cũng thèm và không thể cưỡng lại được. Cô vừa đi vừa rao “Ai xôi nóng đi”. Tiếng rao ngọt ngào, vang vọng cả con phố vừa mới bình minh. Những giọt sương long lanh còn đang lưu luyến chưa muốn rời mình khỏi kẽ lá, cành cây.

   Nam vươn mình tắt chiếc đồng hồ báo thức rồi lại chùm kín chăn ngủ tiếp. Tiếng điện thoại tiếp tục reo lên. Nam nghe máy với giọng còn ngái ngủ.

– Dậy chuẩn bị đi học đi con. Xôi mẹ gói trong túi con đánh răng rửa mặt rồi ăn đi cho nóng. – Tiếng cô Hồng nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia.

Hiểu tính con hay ngủ nướng nên cô gọi điện gọi Nam dậy. Nam uể oải chui ra khỏi chiếc giường rồi phụng phịu: Lại xôi, ngày nào cũng xôi. Chán chết đi được. Nam cầm túi xôi chạy ra cổng ném luôn vào thùng rác. Nó chạy một mạch ra chỗ mẹ bán xôi đòi tiền đi ăn phở. Thương con, cô Hồng rút ra trong túi mấy đồng tiền lẻ còn chưa kịp vuốt phẳng phiu. Cô đếm đưa cho Nam hơn hai mươi nghìn. Nó xị mặt lẩm bẩm:

– Có từng này làm sao mà đủ được – Rồi bỗng nó reo lên – Mẹ, cho con thêm tiền con muốn mua mấy quyển sách bài tập nâng cao.

Mẹ Nam thấy con muốn mua sách để học liền vội vàng rút thêm tiền ra đưa cho Nam hai trăm nghìn.

– Ngần này đủ không con. Mà con mua sách học môn gì?

– Con mua để học mấy môn chính đó mẹ. Ngần này chắc là đủ đấy.

Nam vội cầm tiền rồi chạy về nhà. Nó tỏ vẻ sung sướng lắm.

Cậu ta đeo cặp sách, chạy qua chỗ mẹ chào với một câu: Con đi học đây. Cô Hồng nhìn theo con với ánh mắt đầy hi vọng.

Nắng đã bắt đầu chiếu những tia yếu ớt qua cành cây, kẽ lá. Nắng của mùa thu thật dịu dàng. Thúng xôi của cô cũng đã vơi dần. Khách vẫn tiếp tục đến ngồi ăn. Cô cặm cụi dậy từ 3 giờ sáng để thổi xôi. Đôi quang gánh cô gánh bao năm nay đã làm vai cô trĩu xuống. Nhưng tất cả chẳng là gì khi cô nhìn thấy con được vui vẻ, được đầy đủ bằng bạn bằng bè.

Còn Nam sau khi lấy được lòng tin của mẹ thì hả hê lắm. Nó rẽ vào một con hẻm, gọi điện cho mấy thằng bạn nữa cùng đến. Chúng rủ nhau đi đánh điện tử. Nam hô to

– Hôm nay tao bao tất! Thằng nào thắng còn có thưởng.

Cả lũ reo hò sung sướng. Chúng tạt vào một quán điện tử trong hẻm, bắt đầu gõ gõ bàn phím.

Ngoài kia, mẹ Nam đâu biết rằng con mình đang điên mê vì những trò điện tử. Số tiền mẹ đưa Nam là số tiền dành dụm để cho Nam học hành nhưng nó đâu có biết và đâu có trân trọng. Nó chỉ cần cầm được tiền trong tay là quên hết mọi thứ. Trong đầu chỉ nghĩ đến mấy trò điện tử hay hay. Cả lũ rủ nhau bỏ học để đấu với nhau.

Đến tầm trưa, cả lũ đói quá mới rủ nhau đi kiếm gì ăn. Nam vừa bước ra khỏi cửa thì bất chợt nhìn thấy mẹ. Nó vội vàng chạy trốn nhưng mẹ đã kịp nhìn thấy. Vừa nhìn thấy con bước ra từ quán điện tử, cô cũng vội vàng chạy theo. Nhưng đôi quang gánh vướng víu quá, cô chưa kịp bỏ xuống thì một chiếc xe ô tô chạy ngang qua, hất tung đôi quang gánh, cô văng người xuống đất, xe phanh không kịp. Một chân cô nằm trọn trong bánh xe. Cả góc phố xôn xao chạy lại vội vàng đưa cô đi cấp cứu. Máu chảy nhễ nhại. Cô ngất đi, không còn biết gì nữa.

Còn Nam sau khi chạy khuất tầm nhìn của mẹ đã trốn biệt tăm. Nó không hề biết rằng mẹ mình đã xảy ra tai nạn. Chạy một hồi nó mệt quá, dừng lại ngồi thở phì phò. Không nhìn thấy mẹ đuổi theo nữa, nó mới yên tâm. Chạy mệt, lại quá trưa, Nam đói bụng cồn cào. Nó lục túi nhưng tiền đã hết sạch rồi. Mùi xôi lúc sáng tự dưng thoang thoảng khiến cái bụng nó réo lên. Chưa bao giờ nó thấy thèm xôi như lúc này.

Trời bỗng ập cơn mưa. Một cơn mưa bất chợt khiến mọi người vội vàng chạy tìm nơi trú. Nó cũng chạy vội vào một mái hiên để trú mưa. Trong nhà, người ta đang ăn những bát phở thật thơm ngon làm sao. Nó nhớ đến mẹ, nhớ đến những đồng tiền lẻ mẹ đưa để ăn phở. Giá lúc này có tiền để ăn một bát thì ngon biết bao. Nhưng tiền chơi điện tử hết rồi. Tiếc quá.

Nam lấy điện thoại gọi cho bạn, nhưng chẳng thằng nào đến đón. Nam lầm bầm: Lúc tao có tiền, tao tiếc gì chúng mày. Thế mà tao mới đói một tí là chẳng thằng nào đến giúp.

Nó có vẻ tức tối lắm. Thôi chạy về nhà. Nó nghĩ kiểu gì mẹ cũng đang chờ cơm rồi. Về xin lỗi mẹ, mẹ không mắng đâu. Xưa nay mẹ vẫn vậy mà. Nó bất chấp trời mưa, chạy một mạch về nhà. Nhưng về đến nhà, căn nhà trống rỗng. Nam gọi mẹ, không thấy mẹ đâu. Cũng không thấy đôi quang gánh của mẹ nữa. Linh tính nó cảm thấy có điều gì đó không hay xảy ra. Nó chạy vội đến chỗ lúc sáng nhìn thấy mẹ. Chao ôi, mọi người vẫn còn đang xôn xao kể về vụ tai nạn vừa xảy ra. Nam run lên khi nhận ra đôi quang gánh và đôi dép quen thuộc của mẹ đã được người ta xếp gọn bên lề đường. Nó hấp tấp hỏi mọi người xem mẹ mình được đưa đi viện nào rồi chạy thẳng đến đó.

Tới nơi, Nam vừa chạy vừa gào thét. Nước mắt không rơi nổi nữa. Nam ân hận lắm. Không biết giờ này mẹ ra sao. Nam chạy lên phòng cấp cứu, hỏi các bác sĩ. Bác sĩ cũng đang chạy ngược chạy xuôi tìm người thân của bệnh nhân để truyền máu. Mẹ Nam bị mất nhiều máu quá. Tính mạng đang trong cơn nguy kịch.

– Cháu là con ruột của mẹ cháu đây. Các bác lấy máu của cháu để truyền cho mẹ cháu đi. Đừng để mẹ cháu chết. Cháu xin các bác đấy – Nam khẩn khoản cầu xin bác sĩ.

– May quá, chúng tôi cũng đang tìm người có cùng nhóm máu để lấy máu truyền. Mẹ cháu mất nhiều máu quá. Cháu qua đây làm thủ tục xét nghiệm máu – Một vị bác sĩ nói.

Một chị y tá lấy máu Nam để xét nghiệm. Nhưng kết quả thật bất ngờ. Nhóm máu của Nam không cùng nhóm máu với mẹ. Cầm tờ kết quả trên tay, Nam sốc và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ Hồng không phải là mẹ ruột của mình sao? Vậy ai mới là mẹ mình đây? Bao lâu nay, mẹ Hồng luôn chăm lo cho mình có khác nào mẹ ruột? Không có một người mẹ nào lại yêu thương con mình nhiều đến mức hi sinh cả mạng sống cho mình như vậy? Tại sao chứ? … Bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong đầu Nam… Nam ôm mặt khóc. Một người không phải mẹ mình đã cưu mang mình suốt bấy lâu, vậy mà mình còn không hiểu, không biết, không trân trọng. Để bây giờ xảy ra chuyện đau lòng như thế này.

Bác sĩ vỗ vai Nam:

– Vào với mẹ đi.

Nam chạy vào, quỳ bên giường mẹ, nắm chặt tay mẹ không nói nên lời.

Cô Hồng dùng chút sức lực cuối cùng của mình vuốt nhẹ lên mái tóc Nam.

– Nam. Mẹ xin lỗi. Nhưng mẹ rất yêu con, yêu hơn cả chính bản thân mình. Từ nay con phải ngoan ngoãn, không được ham chơi nữa, phải học hành thành người, thực hiện ước mơ mà con từng nói với mẹ là muốn trở thành bác sĩ. Tiền mẹ dành dụm mẹ để trong chiếc hòm ở góc tủ quần áo của mẹ. Con hãy tự chăm sóc bản thân mình. Mẹ tin con làm được. Con trai của mẹ giỏi lắm.

Nam không biết nói gì nữa. Nó dụi đầu vào mẹ mà khóc nức nở. Và rồi bàn tay mẹ cũng buông xuống. Mẹ đã trút hơi thở cuối cùng. Nam gào lên trong vô vọng. Có làm gì đi nữa thì mẹ cũng không thể trở về nữa rồi.

Chỉ còn lại một mình Nam trên cõi đời này. Nam sẽ sống ra sao nữa đây? Sau những ngày lo ma chay cho mẹ, Nam nhớ đến chiếc hộp mẹ dặn. Nó mở ra, thấy có rất nhiều tiền trong đó, kèm theo một bức thư của mẹ. Nam dở ra đọc. Càng đọc, Nam càng khóc to hơn. Hóa ra, Nam chỉ là một đứa bé bị rơi ngoài lề đường được mẹ nhặt về nuôi. Mẹ không lấy chồng để dành hết thời gian và công sức chăm lo cho Nam. Khi nhặt Nam về, mẹ mới mười tám tuổi. Mẹ viết, vì mẹ cũng là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi từ nhỏ nên mẹ thấu hiểu nỗi đau ấy. Mẹ không muốn Nam cũng phải sống cuộc đời cơ cực và buồn tủi giống mình nên mẹ nguyện hi sinh cả tuổi thanh xuân để nuôi nam.

  Vậy mà Nam lại ngỗ nghịch không nghe lời mẹ, thậm chí còn lừa dối mẹ. Giờ đây Nam chỉ biết ôm di ảnh của mẹ mà khóc trong đêm. Mùi xôi lại thoang thoảng đâu đây khiến Nam nhớ mẹ vô cùng. Một người mẹ không cùng ruột thịt nhưng lại có công lao hơn cả biển trời. Nam ước thời gian có thể quay trở lại để Nam gánh đỡ mẹ những gánh xôi ra đường bán, Nam sẽ không chạy đi chơi điện tử, sẽ học hành cẩn thận, sẽ làm mẹ vui lòng. Nhưng mọi thứ đều quá muộn màng mất rồi!


Bài đăng

Cách trả lời thông minh khi bị chửi bị cà khịa

Thuyết Trình Về Gia Đình

Thuyết Minh Về Biển Mỹ Khê Quảng Ngãi

Ngữ văn 6 – Bài 10 : Trái Đất - Mẹ của muôn loài - Chân trời sáng tạo

Ngữ văn 6 - Bài 9: Tóm tắt bằng sơ đồ nội dung của một văn bản đơn giản - Kết nối tri thức

Ngữ Văn 6 Bài 6 Đọc: Gió lạnh đầu mùa (Thạch Lam) - Chân trời sáng tạo

Thuyết Minh Về Bài Thơ Tiểu Đội Xe Không Kính

Thuyết Trình Về Ô Nhiễm Môi Trường Nước Hiện Nay

Ngữ Văn 6 Bài 6 Đọc: Tuổi thơ tôi (Nguyễn Nhật Ánh) - Chân trời sáng tạo

Ngữ văn 6 Bài 5 Văn bản thông tin (Thuật lại sự kiện theo trình tự thời gian) - Cánh Diều

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngữ Văn 6 Bài 6 Đọc: Gió lạnh đầu mùa (Thạch Lam) - Chân trời sáng tạo

Ngữ văn 6 Bài 7: Cây khế - Kết nối tri thức

Cách trả lời thông minh khi bị chửi bị cà khịa

Ngữ văn 6 Bài 7: Vua chích chòe - Kết nối tri thức

Ngữ văn 6 Bài 7: Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích - Kết nối tri thức